Cả Giô-suê và vua Đa-vít đã nói đến về sự chết của mình rằng “Nầy, ngày nay ta sẽ đi đường cả thế gian phải đi” (Giô-suê 23:14; 1 Các Vua 2:2). Một trong những câu nói của loài người chúng ta phơi bày nên sự thật không thể chối bỏ được, dù đôi lúc chúng ta không hề muốn nói đến. Dù muốn dù không thì cả thế gian này đều gặp nhau tại một con đường, đoạn đường mà từ già đến trẻ, giàu hay nghèo và khỏe mạnh hay đau yếu! Điều đặc biệt về sự chết là không ai trong chúng ta trở nên ngoại lệ, và đoạn đường này là một đi không trở lại nên không ai có thể mô tả hay kể lại về nó cho chúng ta hầu cho cảm xúc của chúng ta khi nghe nói về nói hoặc phấn khích hay kinh khiếp. Chình vì lý do không ai biết gì sau cái chết nên chúng ta thường nghe nhiều người đồn đoán về sự chết của một người sẽ trở thành và ra sao khi cái chết đến:
- Luân Hồi: là ý tưởng nếu mình sống tốt có thể trở lại làm người vào kiếp sau, hay xấu thì trở thành động vật khi đầu thai chuyển kiếp.
- Hồn Ma: khi người chết đi không siêu thoát hay vì lý do nào đó sau khi chết hồn của họ vẫn còn trên thế gian và có mối quan hệ hay tiếp xúc nào đó với người sống. Việc người Việt Nam hay tổ chức cúng kiến và lễ giỗ cho người thân nói lên ý tưởng này rất rõ ràng.
- Luyện Ngục: là ý tưởng nói đến việc người chết phải ở một nơi đau đớn chờ rửa sạch hết tội trước khi được lên thiên đàng.
- Chết là hết: nói lên ý tưởng loài người không có linh hồn và việc chết người đó không còn tồn tại nữa như vậy không có việc lên hay xuống – thiên đàng và địa ngục.
- Những ý tưởng như trên không hơn không kém chỉ là sự suy đoán của con người và không tồn tại bằng chứng nào chứng minh nó là đúng, như vậy ai thích nghĩ sao thì nó là vậy, mặc cho nó có thật hay không?!
Đối với tín đồ Đấng Đấng Christ, chúng ta không cần phải suy đoán câu trả lời cho câu hỏi khi chết chúng ta sẽ đi về đâu? Vì chúng ta được Đức Chúa Trời tạo dựng và Ngài là Đấng Tạo Hóa cho mọi vật thì chính lời Ngài sẽ bày tỏ cho chúng ta biết câu trả lời. Trong bài học này chúng ta sẽ cùng tìm hiểu hành trình của linh hồn về nguồn gốc và đích đến của nó.
A. Nguồn Gốc Của Linh Hồn
Khi công cuộc sáng tạo của Đức Chúa Trời gần đi đến hồi kết thì trọng tâm của sự sáng tạo này chính là loài người khi Ngài quyết định làm nên loài người. Cũng bởi sự nhận biết này mà chúng ta nhận biết nguồn gốc của mình.
I. Linh Hồn Đến Từ Đức Chúa Trời, Thân Xác Từ Bụi Đất.
7 và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Ðức Chúa Trời, là Ðấng đã ban nó. (Truyền Đạo 12:7)
Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng khi thân xác này trở về bụi đất là nơi mà thân xác được tạo dựng thì phần còn lại của con người tức là linh hồn (soul) hay thần linh (spirit) trở về cùng Đức Chúa Trời. Điểm thú vị nằm ở chỗ Đức Thánh Linh cho chúng ta biết rằng linh hồn không xuất phát từ thế gian này nhưng từ nơi Đức Chúa Trời. Nói cách khác, thân xác con người ra từ bụi đất nhưng phần linh hồn thì ra từ Đức Chúa Trời, nghĩa là xuất thân của loài người đến từ thiên đàng – trời, chứ không phải từ đất.
7 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh. (Sáng Thế Ký 2:7)
26 Ðức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. 27 Ðức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Ðức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ. (Sáng Thế Ký 1:26-27)
Khi Đức Chúa Trời tạo dựng chúng ta giống như hình ảnh của Ngài cũng đồng nghĩa chúng ta chúng ta giống và mặt thần linh vì Giăng 4:24 cho biết Đức Chúa Trời là thần. Đức Chúa Trời không có thân xác vậy chúng ta giống về mặt đó. Nhưng khi Đức Chúa Trời ban thần linh của Ngài xuống thế gian thì Ngài ban cho thân xác để làm vỏ bọc cho linh hồn. Do đó khi bào thai hình thành trong bụng mẹ thì cũng là lúc Đức Chúa Trời ban cho linh hồn[1]. Do đó loài người khi sinh ra có cha mẹ về phần xác nhưng cũng có cha về phần linh hồn.
9 Cha về phần xác sửa phạt, mà chúng ta còn kinh sợ thay, huống chi Cha về phần hồn, chúng ta há chẳng càng nên vâng phục lắm để được sự sống sao? (Hê-bơ-rơ 12:9)
II. Sự Chết Của Thân Xác Và Linh Hồn Bởi Cớ Tội Lỗi.
Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng loài người được tạo dựng một cách hoàn hảo và tốt lành (Sáng Thế Ký 1:31). Nhưng với ý chí tự do Đức Chúa Trời cho phép chúng ta chọn vâng lời Ngài hay không. Cũng bởi sự lựa chọn này mà chúng ta sẽ có phước lành hay sự rủa sả. Vậy hai người đầu tiên trên đất này đã chọn không vâng phục Đức Chúa Trời nên dẫn đến việc thân xác phải chết, nghĩa là “cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi.” Sáng Thế Ký 3:31. Sự chết này không chỉ dừng lại nơi thân xác nhưng nó gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn chính là cái chết của linh hồn.
4 Nầy, mọi linh hồn đều thuộc về ta; linh hồn của cha cũng như linh hồn của con, đều thuộc về ta; linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết. (Ê-xê-chi-ên 18:4)
1. Thân Xác Loài Người Hấp Hối (Chết Từ Từ – Gần Chết) Từ Ngày Nó Chào Đời!
1 Trong buổi còn thơ ấu hãy tưởng nhớ Ðấng Tạo hóa ngươi, trước khi người ngày gian nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng; 2 trước khi ánh sáng mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối tăm, và mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa; 3 trong ngày ấy kẻ giữ nhà run rẩy, những người mạnh sức cong khom, kẻ xay cối ngừng lại bởi vì số ít, nhiều kẻ trông xem qua cửa sổ đã làng mắt, 4 hai cánh cửa bên đường đóng lại, và tiếng xay mỏn lần; lúc ấy người ta nghe tiếng chim kêu bèn chờ dậy, và tiếng con gái hát đều hạ hơi; 5 lại người ta sợ sệt mà lên cao, và hãi hùng lúc đi đường; lúc ấy cây hạnh trổ bông, cào cào trở nên nặng, và sự ước ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi ở đời đời của mình, còn những kẻ tang chế đều đi vòng quanh các đường phố: 6 lại hãy tưởng nhớ Ðấng Tạo hóa trước khi dây bạc đất, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng; 7 và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Ðức Chúa Trời, là Ðấng đã ban nó. (Truyền Đạo 12:1-7)
10 Tuổi tác của chúng tôi đến được bảy mươi, Còn nếu mạnh khỏe thì đến tám mươi; Song sự kiêu căng của nó bất quá là lao khổ và buồn thảm, Vì đời sống chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi. (Thi Thiên 90:10)
16 Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người bề ngoài hư nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn. (2 Cô-rinh-tô 4:16)
1 Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra. (2 Cô-rinh-tô 5:1)
53 Vả, thể hay hư nát nầy phải mặc lấy sự không hay hư nát, và thể hay chết nầy phải mặc lấy sự không hay chết. (1 Cô-rinh-tô 15:53)
Qua những câu Kinh Thánh trên chỉ ra rằng loài người chúng ta có một thân xác hay chết và hư nát. Thân xác này không tồn tại mãi mãi “Vì, sự sống của anh em là chi? Chẳng qua như hơi nước, hiện ra một lát rồi lại tan ngay.” (Gia-cơ 4:14)
2. Sự Chết Đến Khi… hồn lìa khỏi xác.
18 Vả, bởi Ra-chên gần trút linh hồn, vì đương cơn hấp hối, … (Sáng Thế Ký 35:18)
26 Vả, xác chẳng có hồn thì chết… (Gia-cơ 2:26)
III. Mục Đích Sống Của Chúng Ta Là Gì Trong Khi Sự Chết Đang Gần Từng Ngày?
1 Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra. 2 Vì chúng ta thật than thở trong nhà tạm nầy, mà hết sức mong được mặc lấy nhà chúng ta từ trên trời, 3 miễn là gặp thấy chúng ta đang mặc áo, không trần truồng. 4 Bởi chưng chúng ta ở trong nhà tạm nầy, than thở dưới gánh nặng, vì chúng ta không cầu cho bị lột trần, song cầu cho được mặc lại, để sự gì hay chết trong chúng ta bị sự sống nuốt đi. 5 Đấng đã gây dựng chúng ta cho được sự ấy, ấy là Đức Chúa Trời, đã ban của tin của Đức Thánh Linh cho chúng ta. 6 Vậy, chúng ta hằng đầy lòng tin cậy, và biết rằng khi chúng ta đang ở trong thân thể nầy thì cách xa Chúa 7 — vì chúng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy. — 8 Vậy tôi nói, chúng ta đầy lòng tin cậy, muốn lìa bỏ thân thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn. 9 Cho nên chúng ta dầu ở trong thân thể nầy, dầu ra khỏi, cũng làm hết sức để được đẹp lòng Chúa. (2 Cô-rinh-tô 5:1-9)
3 một khi chúng ta được mặc lấy chỗ ở ấy, chúng ta sẽ không còn trần trụi nữa. BD2011
Trong đoạn Kinh Thánh này chỉ ra thân xác tạm bợ hay hư nát này là nhà tạm, mà linh hồn chúng ta đang cư ngụ. Cũng đồng một linh hồn này chúng ta trông đợi được mặc lấy nhà đời đời mà chính Đức Chúa Trời dựng nên cho chúng ta.
Trong khi đang trông đợi được ở cùng Chúa và mặc lấy nhà đời đời thì mục đích sống của chúng ta là gì? Câu 9 cho thấy rằng linh hồn của chúng ta phải làm hết sức cho được đẹp lòng Đức Chúa Trời. Đó là mục đích của chúng ta. Nếu chúng ta nhìn vào Giăng 4:24 sẽ thấy cùng một điều tương tự.
24 Đức Chúa Trời là Thần (spirit), nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần (spirit) và lẽ thật mà thờ lạy. (Giăng 4:24)
Loài người được ban cho sanh linh hay linh của Đức Chúa Trời. Vì Đức Chúa Trời là thần linh. Do đó chúng ta cũng là thần linh. Đoán xem nếu chúng ta phải thờ phượng Ngài thì Đức Chúa Trời yêu cầu nơi chúng ta cái gì? Chính là linh hay thần linh mà Đức Chúa Trời đã ban cho và cư ngụ nơi thân xác hay hư nát này. Đức Chúa Trời yêu cầu chúng ta phải thờ phượng Ngài bằng thần linh mà Ngài đã ban. Như vậy việc thờ phượng đòi hỏi xuất phát từ người bề trong của chúng ta hay chúng ta thường gọi là tấm lòng. Đó là mục đích sống cho phần linh hồn của chúng ta đang khi còn ở trong thân thể tạm này.
Điểm thú vị kế tiếp mà chúng ta cần lưu ý cách sứ đồ Phao Lô nói ở đây.
- Linh hồn của chúng ta có hai căn nhà.
- Nhà tạm – thân xác hay chết và hư nát. Từ bụi đất mà ra và sẽ trở về bụi đất.
- Nhà đời đời – thân thể mới được bởi Đức Chúa Trời, không hay hư hay nát.
- Chúng ta sẽ được mặc lấy thân thể không hay hư hay nát khi Đức Chúa Jêsus Christ hiện ra.
- Vậy sứ đồ Phao-lô có ý nói đến sẽ có khoảng thời gian linh hồn của chúng ta sẽ trần trụi hay không có vỏ bọc là thân xác hư nát này. Trong khi chờ đợi được mặc lấy chiếc áo mới.
Vậy điều này dẫn chúng ta đến câu hỏi linh hồn của tôi đi về đâu khi nó lìa khỏi nhà tạm này?
B. Đích Đến Của Linh Hồn
Trước khi chúng ta nói đến chi tiết thì cần nhận biết rằng khi chúng ta chết, xác thịt trở về bụi đất và hư nát cho đến khi chúng ta chỉ còn thấy bụi đất mà thôi. Ít nhất nơi chôn hay giữ những xác chết này chúng ta gọi là mồ mả. Nhưng về phần nơi ở của những linh hồn thì chúng ta gọi là âm phủ (Hades). Âm phủ là nơi linh hồn của người chết cư ngụ. Nơi này khác biệt với địa ngục (Gehenna – nơi hình phạt) mà chúng ta sẽ đề cập sau. Vậy từ âm phủ này là cùng một ý với từ Hy-lạp mà Kinh Thánh sử dụng là Hades và từ Hơbơrơ là Sheol. Cả hai đều mang nghĩa là nơi cư ngụ của linh hồn không xác. Vậy người công bình khi hồn lìa khỏi xác thì đi vào âm phủ hay Hades. Linh hồn người ác lìa khỏi xác cũng vào trong Âm Phủ.
18 Còn ta, ta bảo ngươi rằng: Ngươi là Phi-e-rơ, ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ (Hades) chẳng thắng được hội đó. (Ma-thi-ơ 16:18)
Khi Đức Chúa Jêsus Christ tuyên bố Ngài sẽ lập Hội Thánh Ngài và các cửa âm phủ không thắng được hội đó mang nghĩa rằng sự chết không thể ngăn cản và cầm giữ linh hồn kẻ tin Đấng Christ lại được. Vì sao sự chết hay âm phủ không thắng được Hội Thánh. Vì chính Đấng Christ là đầu Hội Thánh đã chiến thắng sự chết hay âm phủ rồi. Những câu Kinh Thánh sau sẽ giúp chúng ta có góc nhìn rõ hơn về âm phủ nơi cư ngụ của linh hồn lìa khỏi thân xác.
I. Âm Phủ Nơi Ở Của Linh Hồn Khi Lìa Khỏi Thân Xác.
Nơi này bao gồm hai nơi mà Kinh Thánh bày tỏ. Một là nơi Barađi – nơi yên ủi. Hai là nơi đau đớn.
19 Có một người giàu mặc áo tía và áo bằng vải gai mịn, hằng ngày ăn ở rất là sung sướng. 20 Lại có một người nghèo, tên là La-xa-rơ, nằm ngoài cửa người giàu đó, mình đầy những ghẻ. 21 Người ước ao được ăn những đồ ở trên bàn người giàu rớt xuống; cũng có chó đến liếm ghẻ người. 22 Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham; người giàu cũng chết, người ta đem chôn. 23 Người giàu ở nơi Âm phủ (Hades) đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; 24 bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi. 25 Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lại lúc ngươi còn sống đã được hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình. 26 Vả lại, có một vực sâu ở giữa chúng ta với ngươi, đến nỗi ai muốn từ đây qua đó không được, mà ai muốn từ đó qua đây cũng không được. 27 Người giàu nói rằng: Tổ tôi ơi! Vậy thì xin sai La-xa-rơ đến nhà cha tôi, — 28 vì tôi có năm anh em, — đặng người làm chứng cho họ về những điều nầy, kẻo họ cũng xuống nơi đau đớn nầy chăng. 29 Áp-ra-ham trả lời rằng: Chúng nó đã có Môi-se và các đấng tiên tri; chúng nó phải nghe lời các đấng ấy! 30 Người giàu nói rằng: Thưa Áp-ra-ham tổ tôi, không phải vậy đâu; nhưng nếu có kẻ chết sống lại đến cùng họ, thì họ sẽ ăn năn. 31 Song Áp-ra-ham rằng: Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy. (Lu-ca 16:19-31)
1. Barađi – nơi yên ủi.
43 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi. (Lu-ca 23:43)
Khi Đấng Christ sắp chết có hứa cùng một tên cướp trên thập tự rằng người đó sẽ cùng ở với Ngài nơi Barađi. Vậy chúng ta đi đến kết luận rằng người đó được cứu. Nhưng ở Công Vụ bày tỏ rõ hơn nữa Barađi là nơi nào.
27 Vì Chúa sẽ chẳng để linh hồn tôi nơi Âm phủ, Và chẳng cho Đấng Thánh của Ngài hư nát đâu. (Công-vụ Các Sứ Đồ 2:27)
Bởi lời của Đức Thánh Linh thông qua Sứ Đồ Phierơ mà chúng ta biết rằng chính Đấng Christ cũng vào nơi âm phủ khi Ngài “giao linh hồn lại trong tay Cha! Ngài vừa nói xong thì tắt hơi.” (Lu-ca 23:46). Chúa chúng ta có vào trong nơi âm phủ nhưng Ngài không bị để ở nơi đó luôn vì Ngài sống lại. Chúng ta không thể bỏ rơi hay để lại bất kỳ vật gì của mình ở nơi nào đó mà trước nhất không đem vật đó đến nơi đó, rồi sau đó mới bỏ nó lại nơi đó. Đức Chúa Trời đem Đấng Christ vào nơi âm phủ nhưng Ngài không để Đấng Christ ở lại đó mãi mãi. Đấng Christ đã sống lại nghĩa là Ngài đã ra khỏi âm phủ. Nhưng Đấng Christ nói rằng chính Ngài và tên trộm sẽ vào nơi Barađi. Từ đó suy ra Barađi là một phần trong âm phủ.
Người nghèo Laxarơ cũng được đưa vào lòng Ápraham khi chết và được yên ủi. Cả hai đều đang ở trong âm phủ. Như vậy chúng ta thấy rằng Âm Phủ chỉ là tên gọi chỉ đến nơi linh hồn người chết cư ngụ. Trong Âm Phủ, Barađi là nơi linh hồn người được xưng công bình yên nghỉ.
2. Nơi đau đớn – Tartarus.
Người giàu ở trong nơi đau đớn khi vào trong âm phủ. Chúng ta thấy rằng khi người này chịu khổ trong nơi này thì sự nhận thức vẫn còn cũng như ông nhận biết được đau đớn tột cùng của mình đến nỗi việc thoát ra không còn là mục tiêu của ông nữa, nhưng được yên ủi dù trong giây lát giờ là ưu tiên hàng đầu. Hãy ngẫm nghĩ mà xem! Có người vừa vào đó được vài giây, nhưng cũng có người đã ở đó vài ngàn năm. Hãy xem sự đau đớn mà người làm ác phải chịu với sự nhận thức về người thân của mình cũng xuống cùng một nơi với mình nếu họ không nhận biết Đức Chúa Trời.
Trong nơi này cũng là nơi các thiên sứ phạm tội bị giam cầm. 4 Vả, nếu Đức Chúa Trời chẳng tiếc các thiên sứ đã phạm tội, nhưng quăng vào trong vực sâu (Tartarus), tại đó họ bị trói buộc bằng xiềng nơi tối tăm để chờ sự phán xét; (2 Phi-e-rơ 2:4)
3. Vực sâu.
Trong âm phủ chia ra làm hai nơi như chúng ta thấy bởi lời của Đức Chúa Trời. Nhưng chính trong hai nơi này thì không thể qua lại với nhau có nghĩa là không có chuyện trốn sang nơi còn lại hay qua lại gì với nhau được. Vì Đấng Christ chỉ ra rằng có một vực sâu mà Đức Chúa Trời đã làm hầu cho hai bên không thể qua lại. Nêu hai bên không thể qua lại vậy trở về từ âm phủ thì sao? Nếu trong ba nhân vật này người muốn cứu gia đình mình và trở về từ cõi chết nhất chình là người giàu. Nhưng sự thật rằng ông xin Ápraham cho Laxarơ về để làm chứng chỉ ra rằng ông nhận biết mình không thể tự ý quay về từ cõi chết được.
Mọi việc không dừng lại ở âm phủ. Kinh Thánh bày tỏ cho biết rằng hết thảy chúng ta đều sẽ ứng hầu trước tòa án của Đấng Christ để được thưởng hay phạt.
- Vậy chúng ta học được gì từ âm phủ.
- Có hai nơi. Một là nơi yên ủi hai là nơi đau đớn.
- Không thể vượt qua vì cớ vực sâu lớn và cũng không thể trở từ cõi chết.
- Vẫn còn sự nhận thức và biết đau đớn.
- Thông điệp từ người chết là đừng xuống nơi đau đớn này.
- Những điều này là thật thì chuyện gì xảy ra với việc cúng kiến người chết và sự trông đợi họ trở về.
- Âm phủ là nơi người chết chờ đợi sự phán xét của Đức Chúa Trời. Trong lúc đợi chờ này có người sẽ được yên ủi và có người sẽ chịu đau đớn.
II. Ngày Phán Xét.
1. Sự Tái Lâm Của Đấng Christ.
Khi Đấng Christ tái lâm thì sẽ có người được thưởng và có kẻ khác chịu phạt.
6 Vả, theo sự công bình Đức Chúa Trời, thì ắt là Ngài lấy điều khổ báo những kẻ làm khổ anh em, 7 và cho anh em, là kẻ chịu khổ, được nghỉ ngơi với chúng tôi, trong khi Đức Chúa Jêsus từ trời hiện đến với các thiên sứ của quyền phép Ngài, giữa ngọn lửa hừng, 8 báo thù những kẻ chẳng hề nhận biết Đức Chúa Trời, và không vâng phục Tin lành của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. 9 Họ sẽ bị hình phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa và sự vinh hiển của quyền phép Ngài, (2 Têsalônica 1:6-9)
Thời điểm Chúa tái lâm là sự mầu nhiệm, hay nói cách khác đó là bí mật mà chỉ mình Đức Chúa Cha biết mà thôi. Nghĩa là không một ai biết chính xác! Do đó chúng ta đừng để bị mắc lừa về việc Chúa đến mà có ai đó biết trước được.
36 Về ngày và giờ đó, chẳng có ai biết chi cả, thiên sứ trên trời hay là Con cũng vậy, song chỉ một mình Cha biết mà thôi. (Ma-thi-ơ 24:36)
1 Hỡi anh em, về thời và kỳ, thì không cần viết cho anh em; 2 vì chính anh em biết rõ lắm rằng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm trong ban đêm vậy. (1 Têsalônica 5:1-2)
10 Song le, ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm. Bấy giờ các từng trời sẽ có tiếng vang rầm mà qua đi, các thể chất bị đốt mà tiêu tán, đất cùng mọi công trình trên nó đều sẽ bị đốt cháy cả. (2 Phi-e-rơ 3:10)
2. Sự Sống Lại.
2 Nhiều kẻ ngủ trong bụi đất sẽ thức dậy, kẻ thì để được sự sống đời đời, kẻ thì chịu sự xấu hổ nhơ nhuốc đời đời. (Đa-ni-ên 12:2)
28 Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi; 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán. (Giăng 5:28-29)
15 và tôi có sự trông cậy nầy nơi Đức Chúa Trời, như chính họ cũng có vậy, tức là sẽ có sự sống lại của người công bình và không công bình. (Công-vụ Các Sứ Đồ 24:15)
Kinh Thánh dạy rất rõ ràng rằng sẽ có sự sống lại của người công bình và kẻ gian ác. Dù muốn dù không mọi người chết nơi âm phủ đều sẽ sống lại. Thời điểm sống lại của thân xác là khi Đấng Christ tái lâm hay sự đến là thứ hai của Ngài.
27 Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét, 28 cũng vậy, Đấng Christ đã dâng mình chỉ một lần đặng cất tội lỗi của nhiều người; Ngài lại sẽ hiện ra lần thứ hai, không phải để cất tội đi nữa, nhưng để ban sự cứu rỗi cho kẻ chờ đợi Ngài. (Hê-bơ-rơ 9:27-28)
3. Sự Phán Xét
31 vì Ngài đã chỉ định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công bình đoán xét thế gian, bởi Người Ngài đã lập, và Đức Chúa Trời đã khiến Người từ kẻ chết sống lại, để làm chứng chắc về điều đó cho thiên hạ… (Công-vụ Các Sứ Đồ 17:31)
31 Khi Con người ngự trong sự vinh hiển mình mà đến với các thiên sứ thánh, thì Ngài sẽ ngồi trên ngôi vinh hiển của Ngài. 32 Muôn dân nhóm lại trước mặt Ngài, rồi Ngài sẽ chia người nầy với người khác ra, như kẻ chăn chiên chia chiên với dê ra; 33 để chiên ở bên hữu và dê ở bên tả. 34 Bấy giờ, vua sẽ phán cùng những kẻ ở bên hữu rằng: Hỡi các ngươi được Cha ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên đàng đã sắm sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất. 35 Vì ta đói, các ngươi đã cho ta ăn; ta khát, các ngươi đã cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi tiếp rước ta; 36 ta trần truồng, các ngươi mặc cho ta; ta đau, các ngươi thăm ta; ta bị tù, các ngươi viếng ta. 37 Lúc ấy, người công bình sẽ thưa rằng: Lạy Chúa, khi nào chúng tôi đã thấy Chúa đói, mà cho ăn; hoặc khát, mà cho uống? 38 Lại khi nào chúng tôi đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà mặc cho? 39 Hay là khi nào chúng tôi đã thấy Chúa đau, hoặc bị tù, mà đi thăm viếng Chúa? 40 Vua sẽ trả lời rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy. 41 Kế đó, Ngài sẽ phán cùng những người ở bên tả rằng: Hỡi kẻ bị rủa, hãy lui ra khỏi ta; đi vào lửa đời đời đã sắm sẵn cho ma quỉ và những quỉ sứ nó. 42 Vì ta đã đói, các ngươi không cho ăn; ta khát, các ngươi không cho uống; 43 ta là khách lạ, các ngươi không tiếp rước; ta trần truồng, các ngươi không mặc cho ta; ta đau và bị tù, các ngươi không thăm viếng. 44 Đến phiên các người nầy bèn thưa lại rằng: Lạy Chúa, khi nào chúng tôi đã thấy Chúa, hoặc đói, hoặc khát, hoặc làm khách lạ, hoặc trần truồng, hoặc đau ốm, hoặc bị tù mà không hầu việc Ngài ư? 45 Ngài sẽ đáp lại rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi không làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy, ấy là các ngươi cũng không làm cho ta nữa. 46 Rồi những kẻ nầy sẽ vào hình phạt đời đời, còn những người công bình sẽ vào sự sống đời đời. (Ma-thi-ơ 25:31-46)
- Thiên Đàng.
- Hỡi các ngươi được Cha ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên đàng đã sắm sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất.
- Những người công bình sẽ vào sự sống đời đời.
- Địa Ngục – Hồ Lửa.
- Hỡi kẻ bị rủa, hãy lui ra khỏi ta; đi vào lửa đời đời đã sắm sẵn cho ma quỉ và những quỉ sứ nó.
- 10 Còn ma quỉ là đứa đã dỗ dành chúng, thì bị quăng xuống hồ lửa và diêm, trong đó đã có con thú và tiên tri giả rồi. Chúng nó sẽ phải chịu khổ cả ngày lẫn đêm cho đến đời đời. (Khải-huyền 20:10)
- 14 Đoạn, Sự chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. 15 Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa. (Khải-huyền 20:14-15)
- Người hư mất sẽ chịu hình phạt đời đời.
C. Bạn Muốn Đi Về Đâu?
Câu trả lời chắc hẳn anh em đã có cho câu hỏi sau khi chết mình sẽ đi về đâu. Việc nhận biết mình xuất thân từ đâu là điều quan trọng vì nó sẽ cho mình biết mình phải đi về đâu và hiện tại mục đích sống là gì? Nhưng trên hết vẫn còn lại một câu hỏi và câu trả lời ở trong chính mỗi người chúng ta, mình chọn hay muốn đi về đâu? Lời Đức Chúa Trời cho biết những kẻ muốn được ở cùng Ngài đời đời thì có thái độ và việc làm (mục đích sống) trong hiện tại như sau.
2 Hỡi kẻ rất yêu dấu, chính lúc bây giờ chúng ta là con cái Đức Chúa Trời, còn về sự chúng ta sẽ ra thể nào, thì điều đó chưa được bày tỏ. Chúng ta biết rằng khi Ngài hiện đến, chúng ta sẽ giống như Ngài, vì sẽ thấy Ngài như vốn có thật vậy. 3 Ai có sự trông cậy đó trong lòng, thì tự mình làm nên thanh sạch, cũng như Ngài là thanh sạch. (1 Giăng 3:2-3)
13 Vả, theo lời hứa của Chúa, chúng ta chờ đợi trời mới đất mới, là nơi sự công bình ăn ở. 14 Vậy nên, hỡi kẻ rất yêu dấu, vì anh em trông đợi những sự đó, thì phải làm hết sức mình, hầu cho Chúa thấy anh em ở bình an, không dấu vít, chẳng chỗ trách được. (2 Phi-e-rơ 3:13-14)
17 Hỡi anh em, hãy bắt chước tôi, lại xem những kẻ ăn ở theo mẫu mực mà anh em thấy trong chúng tôi. 18 Vì tôi đã thường nói điều nầy cho anh em, nay tôi lại khóc mà nói nữa: lắm người có cách ăn ở như là kẻ thù nghịch thập tự giá của Đấng Christ. 19 Sự cuối cùng của họ là hư mất; họ lấy bụng mình làm chúa mình, và lấy sự xấu hổ của mình làm vinh hiển, chỉ tư tưởng về các việc thế gian mà thôi. 20 Nhưng chúng ta là công dân trên trời; ấy là từ nơi đó mà chúng ta trông đợi Cứu Chúa mình là Đức Chúa Jêsus Christ, 21 Ngài sẽ biến hóa thân thể hèn mạt chúng ta ra giống như thân thể vinh hiển Ngài, y theo quyền phép Ngài có để phục muôn vật. (Phi-líp 3:17-21)
14 Hãy cầu sự bình an với mọi người, cùng tìm theo sự nên thánh, vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời. (Hê-bơ-rơ 12:14)
Kinh Thánh cũng cho biết chỉ có kẻ trung tín và chết trong Chúa mới được phước (Khải huyền 2:10; 14:10). Vì họ đã chọn “…vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường khoảng khoát dẫn đến sự hư mất, kẻ vào đó cũng nhiều. 14 Song cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, kẻ kiếm được thì ít.” (Ma-thi-ơ 7:13-14). Người làm theo ý Cha trên trời sẽ được vào nước thiên đàng Mathiơ 7:21.Vậy nếu bạn chết ngay lúc này bạn sẽ đi về đâu? Liệu rằng bạn sẽ được an ủi và nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc (Khải huyền 14:13). Hay bạn sẽ đang bị đau đớn, ngước mắt lên… quyết định ở nơi bạn.
Kết Luận
Vậy chúng ta đã nhận biết rằng linh hồn đến từ Đức Chúa Trời và có thân xác hay hư nát vì cớ tội lỗi làm nhà tạm. Khi hồn lìa khỏi xác thì nó đi vào âm phủ nơi đó nó sẽ ở cho đến khi sự sống lại đến. Trong khi chờ Chúa tái lâm linh hồn trong âm phủ sẽ ở một trong hai nơi Barađi và Tartarus. Khi Chúa tái lâm linh hồn sẽ sống lại và ứng hầu trước sự phán xét của Đấng Christ. Linh hồn sẽ được mặc lấy nhà đời đời tức thân thể thiêng liêng và ở nơi thiên đàng mãi mãi. Còn linh hồn tội ác sẽ chịu hình phạt xa cách mặt Chúa đời đời. Tương lai này phụ thuộc vào việc con người chọn một trong hai cửa, hẹp hay rộng? Hãy chọn lựa một cách khôn ngoan! Nếu bạn chọn cửa hẹp vậy sự sống hiện tại của bạn phải thay đổi ra sao?
Tác Giả: Trần Hồng Ân
[1] Không có câu kinh thánh chỉ rõ điều này nhưng chúng ta tin rằng từ lúc sự sống hình thành thì cũng là lúc linh hồn xuất hiện.